Chứa Chan một ngày hè
Núi Gia Lào còn được biết đến với cái tên Chứa Chan, sở dĩ có tên gọi đó chắc hẳn là dành cho những con người đã chinh phục ngọn núi ấy có thấy chán chưa…? Đó là câu nói vui của đám chúng tôi mỗi khi nhắc lại kỉ niệm trên đỉnh núi đêm hôm ấy.
Chúng tôi bắt đầu xuất phát từ Sài Gòn và ghé qua nhà một người bạn ở Đồng Nai tá túc trước một đêm để chuẩn bị tinh thần cho chuyến khám phá 2 ngày 1 đêm về vùng hoang dã. Ngày mới bắt đầu là lúc chúng tôi tập hợp tất cả thức ăn, vật dụng mang theo và chia đều cho các thành viên. Nhóm 7 người, trong đó có 2 nam và 5 nữ cân đối balo sao cho hợp lý theo thể trạng từng thành viên.
Đến chân núi lúc 11h00 trưa, chúng tôi dừng chân tại quán Chị Yến dưới chân núi - đây là địa điểm cho thuê lều và các dụng cụ cần thiết cho chuyến đi. Từ đây, chúng tôi xuất phát lúc 13h00 và đặt chân lên đỉnh núi đúng lúc hoàng hôn vừa vặn lắp ló bên chân núi.
Thông thường chỉ mất khoảng 3 giờ đồng hồ để chạm cột mốc núi, nhưng đám chúng tôi dừng chân ở nhiều chặng, phần để ngắm cảnh phần do thể lực kém. Số 100 cột đầu tiên, đường khá dốc, nắng, đá cheo leo nên mất khá nhiều sức ở đoạn này. Càng lên cao càng nhiều bóng cây, quả điều rụng chín đỏ vàng thơm phản phức giữa cảnh trời xanh ngắt. Cứ đi rồi lại nghỉ, đặt chân đến cột số 120 sẽ bắt gặp một giếng khoan cấp nước sinh hoạt. Ở đây có vài nhóm thanh niên, vai trần tắm giếng cứ như bóng hằng nga đêm trăng tròn. Còn nhóm mình đa phần là nữ nên chỉ lấy nước cho sinh hoạt và tiếp tục hành trình chạm mốc số 145.
Chúng tôi hạ trại, đốt lửa cũng là lúc hoàng hôn đang dần buông. Cái gió lạnh xen lẫn màn đêm dần bao trùm cả ngọn núi. Loanh quanh ngọn đồi là các đỉnh lều xanh, vàng, đỏ của các bạn trẻ trên vai khoác balo, bỏ lại tất cả.
Đứng chơi vơi nơi độ cao gần 850m so với mực nước biển, cả thành phố như thu nhỏ lại vừa bằng một bức tranh lung linh các dãy đèn. Ánh trắng, ánh vàng hòa cùng đêm Trăng máu. Ngồi dưới bầu trời rực rỡ này, chúng tôi ngân nga khúc ca mừng sinh nhật.
Sau buổi tiệc sinh nhật hoành tráng và vô cùng lãng mạng mà tụi mình dành cho nhau, là vô vàn tiết mục điên rồ của tuổi trẻ. Mà sau này có nhắc lại, chắc chúng tôi chỉ biết cười chứ chẳng có lời giải thích.
Lúc này mới cảm nhận được nơi không có khói bụi thành phố. Chỉ ta, những người bạn cùng mây và gió. Xung quanh toàn tiếng cười, chẳng quan tâm mưa to gió lớn ngoài kia. Chúng ta vui vẻ hôm nay, mãi mãi vẫn là như vậy!
Kết thúc của hoàng hôn là khởi đầu của bình minh. Đón buổi sáng trên đỉnh núi gió lạnh buốt, sương len lỏi qua từng ngọn cây làm ướt áo, ướt luôn cả tâm hồn mong manh này. Khiến cho kẻ cô đơn muốn đắm chìm trong vòng tay ấm áp nào đó.
Gác lại những cảm xúc trên đồi mây. Chúng tôi mang lên những gì, sẽ mang xuống tất cả. Hãy trải nghiệm, đừng hủy hoại!
Lượt đi xuống chúng tôi chọn đường chùa, men theo lối mòn và xuống núi. Nửa đầu chặng băng xuyên qua rừng nguyên sinh, các rặm tre xanh rì, đu đưa kéo rít vào nhau. Đến lưng chừng chân núi đường mòn xuyên rừng thoai thoải dễ đi, xuyên qua các tán cây cổ thụ rợp bóng cây - khoảng xanh mát dịu sau cái nóng đổ lửa trên đỉnh đầu.
Đến ga cáp treo cũng là đến chùa, từ đoạn này chúng tôi men theo đường bậc thang đường chùa để xuống núi. Hai bên đường bậc thang là các hàng quán bán đặc sản của núi rừng và có đến tận vài chục sạp nhỏ liền kề nhau. Cứ thế nối tiếp nhau đến tận cùng chân núi.
Thẻ: #núi chứa chan #du lịch #trải nghiệm #hành trình #khám phá